Ngày xửa ngày xưa có một đám mây lớn lên ở một đất nước rất trù phú. Một ngày, nó nhìn thấy một đám mây to hơn nó rất nhiều, và nó cảm thấy rất ghen tỵ, sau đó đám mây quyết định rằng để trở nên to hơn và lớn nhanh hơn, và nước của nó sẽ không bỏ rơi nó, và nó cũng sẽ không làm mưa nữa.
Quả thực, đám mây lớn lên rất nhanh, và đất nước thì ngày càng khô hạn. Đầu tiên, các con sông cạn nước, rồi đến con người, động vật, cây cối, và cuối cùng, cả đất nước trở thành một sa mạc. Đám mây không thèm quan tâm, nhưng nó không nhận ra rằng ở bên trên một sa mạc sẽ không có chỗ để hấp thụ thêm nước và lớn lên nữa. Vì thế, từ từ, từ từ, đám mây nhỏ dần lại, và nó không thể làm gì để ngăn việc đó lại.
Đám mây nhận ra sai lầm của mình, và rằng lòng tham của nó, sự ích kỉ của nó là nguyên nhân làm nó ngày càng nhỏ lại, nhưng trước khi bốc hơi hết, khi nó chỉ to bằng một quả bông, bắt đầu có một làn gió nhè nhẹ thổi tới. Đám mây quá nhỏ và nhẹ đến nỗi cơn gió mang nó đi rất xa, đến một đất nước xa rất xa, ở đó đám mây lấy lại được kích cỡ ban đầu của nó.
Học được điều này, đám mây của chúng ta luôn khiêm tốn và nhỏ bé, nhưng nó rất hào phóng mỗi khi làm mưa, đến nỗi đất nước mới của nó trở nên ngày càng xanh hơn, và nó còn tặng cho họ những cầu vồng đẹp nhất trên thế giới.
The greedy cloud
Once upon a time lived on a cloud that was grown up over a very beautiful country. One day, she saw another much bigger cloud and she felt so much envy, then the cloud decided that in order to get bigger and grow more, her water would never abandon her, and will never start raining again.
Indeed, the cloud grew up, while the country was getting dried. First, rivers dried up, then people, animals, plants, and finally, the whole country became a desert. The cloud did not care much, but she also did not realize that by being over a desert there was no place where she could obtain new water to keep growing. So slowly, the cloud began to lose size, and was unable to do anything to stop it.
The cloud then realized her mistake, and that her greed and selfishness were the cause of her vanishing; but just before evaporating, when she was just a sight of cotton, there started blowing a gentle breeze. The cloud was so small and weighed so little that the wind took her far away, to a faraway beautiful country, where once again she recovered her original size.
Having learned this lesson, our cloud remained small and modest, but she became so generous when raining, that her new country became even greener, giving away to all people there the most beautiful rainbow in the world.
BÌNH LUẬN