Cùng là leo núi, có người vừa leo vừa nhìn phong cảnh bên dưới; có người xác định mục tiêu, đầu không quay lại, hăng hái gắng sức leo thẳng một mạch. Người trước tuy leo không được cao, nhưng có được niềm vui leo núi.

Người sau cố nhiên có thể leo tới đỉnh đúng lúc, thưởng thức cảnh hùng vĩ núi non trập trùng, nhưng cũng có thể nửa đường mệt mỏi, hay tuy có thể leo tới đỉnh, nhưng cảnh chiều đã tàn, chẳng nhìn thấy gì cả.

Cuộc đời con người cũng giống như leo núi, có người ham muốn không lớn, bước đi chậm rãi, tuy không thể có thành tựu kiệt xuất, nhưng hưởng thụ được niềm vui cuộc sống. Có người lý tưởng cao rộng, nhưng năng lực không đủ, kết quả là bỏ phế giữa chừng, chí lớn không thành. Có người ý chí kiên định, cố nhiên đạt được lý tưởng nhưng lúc đó tuổi đã cao sức đã yếu. Chỉ có rất ít người vừa có hoài bão lớn lao, vừa có lòng can đảm, trí thông minh siêu việt và một thể lực dồi dào thì mới có thể leo thẳng một mạch tới đỉnh, nhìn xuống những mỏm núi đang chúc mừng bên dưới, thưởng thức cảnh đẹp bao la nghìn dặm.

Hãy xem xét qua năng lực bản thân mình trước đã. Khi đang leo nên thỉnh thoảng nhìn xuống bên dưới, hưởng thụ một chút niềm vui trong sự bận rộn, tránh đến cuối cùng lại chẳng có được gì cả.

Người đăng: Việt Tí

Nguồn: Sưu tầm

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

BÌNH LUẬN