"Mẹ dặn, con gái không được bỏ lỡ hai thứ: chuyến xe cuối cùng về nhà; và người con trai yêu mình thật lòng."

Chiều thu nay đầy những nắng. Cái nắng vàng ngọt mật ong dễ làm người ta say say tỉnh tỉnh. Gió thổi khẽ, bứt những chiếc lá úa ném chung chiêng vào giữa khoảng không. Lá khô rụng trải đầy vỉa hè như những tấm thảm dài bất tận.

Một chiều, mưa lất phất. An vẫn ở lại tập bóng. Tôi mang giúp cậu ấy khăn mặt với nước uống ra sân rồi về. Đến hôm sau đi học, tôi không thấy An đâu nữa. Tôi hỏi lớp trưởng, cũng là đội trưởng đội bóng rổ. Hóa ra, chiều qua lúc tôi về trước, An vì sơ ý lúc tranh bóng nên bị ngã. Cậu ấy bỏ dở buổi tập đến bệnh viện. Tôi lo lắng. Giải đấu đang đến sát nút, liệu cậu ấy còn có thể chơi bóng được không ? Chiều hôm ấy, tôi lên bệnh viện thăm An. Chân của An không bị nặng lắm, nhưng trong một tháng tới cậu ấy hạn chế chạy nhảy, tức là An không thể tham gia giải đấu được. Miệng tôi méo xệch. An bật cười:

- Tớ còn chẳng buồn thì thôi nữa là cậu. Thôi vui lên. Hôm tới mình đi xem trường mình đấu.

Hôm sau nữa An mới đi học với đôi chân khập khiễng. Đó là tin buồn cho cả trường. Tôi biết An cũng buồn và tiếc lắm, nhưng cậu ấy chẳng thể hiện ra ngoài. Chúng tôi vẫn theo dõi sát sao từng trận đấu của đội. Các chàng trai đã làm nên kì tích: đội trường chúng tôi đã lọt vào chung kết. An rủ tôi tới xem trận cuối. Tôi đồng ý. Chung kết diễn ra vào một buổi chiều mưa. Tôi che ô bắt xe đến sân đấu, xuýt xoa vì mưa táp thẳng vào mặt kèm cái gió se lạnh của cuối thu. An vừa đến, vội vã đi tới chỗ tôi, lúc này đang ngơ ngác ở bến đỗ vì không biết đường. Cậu ấy, rất tự nhiên, cởi tấm áo khoác mỏng choàng lên cho tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn. An không nói gì cả, chỉ dẫn tôi vào trong nhà thi đấu. Tiếng tuýt còi vang lên. Cổ động viên hò hét phấn khích. Tôi với An vẫn ngồi lặng yên cạnh nhau theo dõi quả bóng màu cam đang nảy lên xuống. Tỉ số hai bên ngang ngửa. Lâm tranh được bóng, tự dưng, tôi quay mặt đi. An nhận ra. Cậu ấy thôi quan sát dưới sân, quay sang hỏi tôi:

- Sau ngần ấy ngày tháng, cậu vẫn chưa quên được Lâm à ?

- Tớ không thể. Biết là chẳng còn tình cảm gì với cậu ấy nữa, nhưng cứ nhìn thấy Lâm là tớ lại chạnh lòng sao ấy.

- Sao lại vậy ?

- Tớ không biết nữa. Bao nhiêu kỉ niệm trước đó, có phải qua tháng ngày mất đi được đâu hả An.

An nhìn ra sân đấu, mắt đặt tại một điểm mơ hồ:

- Đây là lần đầu tiên tớ ngồi trên ghế khán giả để xem trận đấu của chính đội mình đấy. Cảm giác khác lạ, nhưng vẫn luôn thấy như mình đang có mặt dưới kia, tay vẫn cầm bóng ném vào rổ.

- Liên quan gì đến chuyện của mình không chứ ?

- À - An quay sang tôi cười - Mình chỉ muốn đồng ý với cậu rằng, dù có thay đổi góc nhìn, từ trong cuộc hay từ ngoài cuộc nhìn vào, thì cảm xúc của mình vẫn thế, chẳng dễ gì thay đổi được.

Tôi bâng quơ gật đầu, quay lại trận đấu. Lâm vừa liên tiếp ghi điểm, và tôi không hiểu tôi đang buồn hay vui nữa. Trận chung kết đang đi tới những giây cuối. Khán đài tưởng vỡ tung vì tiếng hò hét. Tỉ số vẫn ngang ngửa, các chàng trai trên sân đều đang mệt lử vì trận đấu ngang tài ngang sức này. Lâm đang cướp được bóng, cậu ấy bay về phía cuối sân, nhoài người lên ném quả bóng. Bộp ! Tiếng quả bóng da đập vào khung rổ. Quả bóng như lưỡng lự trên cái khung vài tích tắc, và chui qua rổ rơi xuống sân. Cổ động viên trường tôi òa lên. Lâm đã giành chiến thắng cho trường trong khoảnh khắc. Tiếng còi kết thúc trận đấu. Một nửa khán đài lao xuống sân vây quanh lấy các chàng trai mừng rỡ. Cả đội lên sân nhận giải nhất, rồi ở lại chụp hình lưu niệm. Đội trưởng chạy lên khán đài, kéo An xuống chụp cùng. An nhìn tôi. Đội trưởng cười:

- Đi cùng nào. Cậu là người chăm lo cho đội khoản khăn lau và nước uống, cũng có công lắm chứ.

Tôi bật cười lao xuống sân. Mọi người chen chúc nhau vì ai cũng muốn rõ mặt trong tấm ảnh. An kéo tôi lại gần. Và, khoảnh khắc bác thợ ảnh nhấn nút chụp, An nắm lấy tay tôi, nhìn vào ống kính rạng rỡ với nụ cười tỏa nắng xua tan cái lạnh lẽo ngày mưa này.

***

- An ... - Tôi khẽ gọi khi ra bến xe. - Tớ trả cậu cái áo khoác này.

Cậu ấy nhận lấy chiếc áo, bước song song với tôi. Tôi chẳng biết nói gì với cậu ấy nữa, dù thường ngày đi với nhau hai đứa trò chuyện xôm như ngoài chợ. Bóng tối lất phất. Chúng tôi ra tới gần bến xe thì có xe chạy qua. Vậy là phải chờ chuyến cuối ngày. Mọi người đã tản về hết, còn mỗi tôi với An đang ngồi chờ. Nhà cậu ấy ở ngay đây, nhưng cậu ấy không muốn tôi chờ xe một mình. An ngồi im, cúi đầu, nhìn vô thức xuống đôi giày đang đi. Không ai nói gì cả, một sự lặng yên đến đáng sợ.

Cuối cùng, cậu ấy lên tiếng trước:

- Lúc chụp ảnh vừa nãy, tớ ... Cậu không giận tớ chứ ?

- Sao tớ phải giận?

Tôi ngập ngừng:

- Nhưng hỏi thật An này. Sao cậu lại tốt với tớ quá mức như vậy ?

- Ngốc lắm. Nhìn cậu đang tự giam mình sau khi chia tay với Lâm, làm sao tớ có thể bỏ mặc cậu được. Cậu nghĩ xem, cậu sẽ ra sao nếu không có tớ kéo cậu tới mỗi buổi chiều tập bóng, để cậu được trò chuyện, được làm việc, cởi mở hơn với mọi người?

Tôi không đáp. An à, cảm ơn ông trời đã cho tớ gặp được cậu. Những gì cậu làm cho tớ, tớ đều cảm thấy được, nó xuất phát từ tình cảm chân thành ẩn giấu trong con người lạnh lung bề ngoài của cậu. Là một nụ cười ấm áp ấy, hay là cái nắm tay vội vã kia đã khiến tớ rung động vậy ? Hả An ?

- Này... Tớ hỏi một câu.

- Sao?

An ngập ngừng:

- Mùa giải năm sau, cậu vẫn sẽ tới các buổi luyện tập của tớ chứ ?

Tôi mỉm cười. Tôi hiểu, An hỏi tôi vậy đâu chỉ đơn giản rủ tôi đi xem các buổi tập ...

- Tất nhiên rồi. Nếu cậu muốn. Tớ vẫn luôn ngồi ở băng ghế cạnh sân, cầm khăn lau với nước uống cho cả đội, và còn để cổ vũ ai đó nữa.

Những từ cuối tôi thốt ra một cách khó khăn chìm lẫn trong tiếng xe buýt đang đi đến. Chuyến xe cuối ngày, cơ hội cuối cùng tôi về nhà kịp giờ, vắng vẻ quá ! An đưa tôi tới cửa xe. Tôi bước lên, quay lại nhìn An. Bắt gặp ánh mắt cậu ấy, tôi bỗng nói thật nhanh, những lời nói cuối cùng của buổi chiều nay, vẫn kịp nói ra khi cánh cửa xe khép lại:

- An ạ, tớ thật may mắn bắt kịp chuyến xe cuối ngày cùng cậu.

Xe lao vào màn đêm. Tôi bước lên ghế ngồi, ngả vào cửa kính mỉm cười ...

Người đăng: Việt Tí

Nguồn: Sưu tầm

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

BÌNH LUẬN