Có một con sâu róm cảm thấy tướng mạo mình vừa xấu, hành động lại vừa không linh hoạt, liền oán than với Thượng Ðế: "Thưa Thượng đế ! Ngài sáng tạo vạn vật cố nhiên rất thần diệu, nhưng con cảm thấy ngài sắp đặt cuộc đời con lại không cao minh.

Ngài chia cuộc đời con thành hai giai đoạn, giai đoạn đầu vừa xấu xí vừa chậm chạp, giai đoạn sau thì lại vừa đẹp đẽ vừa khéo léo; khiến con ở giai đoạn đầu bị mọi người chửi rủa, còn ở giai đoạn sau lại được nhà thơ ca ngợi. Xấu thì xấu cực kỳ, tốt thì tốt cực kỳ, điều này không tránh khỏi quá không cân bằng, không nhịp nhàng. Sao ngài không đồng đều một chút, để con bây giờ tuy xấu một chút nhưng hành động có thể khéo léo hơn một chút, sau này khi thành bướm rồi tướng mạo xinh đẹp, nhưng hành động chậm chạp một chút. Như thế hai giai đoạn làm sâu róm và bướm của con chẳng phải có thể trải qua rất vui vẻ hay sao ?".

"Ngươi cho rằng suy nghĩ như thế là tuyệt lắm sao ?" - Thượng đế nói, - "Nhưng ngươi có suy nghĩ rằng, nếu như thế thì ngươi sẽ sống sót không lâu !".

"Tại sao ?" - Con sâu róm lắc lắc cái đầu to của mình, thắc mắc hỏi.

"Vì nếu ngươi có tướng mạo của bướm mà lại có tốc độ của sâu róm thì ngay lập tức sẽ bị người khác tóm lấy" - Thượng đế nói, "Ngươi cần biết, chính vì ngươi có hành động chậm chạp nên ta mới ban cho ngươi tướng mạo xấu xí, khiến con người không dám đụng đến ngươi, con người không để ý đến ngươi thì đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại. Bây giờ ngươi còn muốn ta dung nạp ước muốn của ngươi nữa hay không ?".

"Không ! Không ! Không ! Xin ngài duy trì sự sắp đặt vốn có !" - Con sâu róm hoang mang nói; "Bây giờ con mới hiểu, bất luận đẹp hay xấu, khéo léo hay chậm chạp, chỉ cần do ngài sáng tạo thì nhất định là hoàn mỹ !".

Người đăng: Việt Tí

Nguồn: Sưu tầm

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

BÌNH LUẬN