Trong một lần ra khơi đánh cá, một chiếc thuyền gặp bão và bị đắm. Hai anh em may mắn thoát chết và dạt vào một hoang đảo. Cả hai đã nhiều lần làm thuyền nhưng không lần nào thành công. Cuối cùng, họ quyết định mỗi người sẽ ở một nửa hòn đảo cùng cầu nguyện.
Ngày đầu tiên, người anh cầu nguyện có được thức ăn. Sáng hôm sau, người anh tìm thấy một cây có nhiều quả rất ngon. Anh ta vui sướng vì không còn phải lo lắng tìm thức ăn nữa. Nhìn sang phía bên kia hòn đảo, đất vẫn khô cằn và người em vẫn không tìm được gì cả.
Hết một tuần, người anh ước có bạn để chia sẻ. Ngày hôm sau, ở bên đảo của người anh có một chiếc tàu khác bị đắm và một người phụ nữ dạt vào. Hai người chuyện trò cho bớt cô đơn. Ở bên kia hòn đảo, người em vẫn không có gì thay đổi.
Liên tục những ngày sau đó, người anh cầu có được nhà để ở, quần áo đẹp để mặc và nhiều thức ăn hơn. Phép màu lại xảy ra. Người anh vô cùng ngạc nhiên vì thấy không có gì khác xảy ra ở phần đảo của người em.
Cuối cùng, người anh cầu nguyện có một chiếc thuyền. Sáng hôm sau, một chiếc thuyền lớn xuất hiện trên bãi biển. Người anh dẫn vợ mình lên tàu và quyết định bỏ người em ở lại trên đảo.
Khi chiếc thuyền chuẩn bị rời bến, bông người anh nghe thấy có tiếng nói vang lên từ không trung: “Tại sao người lại bỏ em mình?”.
Người anh thản nhiên cao giọng: “Tất cả mọi thứ đều do tôi cầu nguyện mà có. Cậu ta chẳng cầu nguyện được gì cả nên nó không xứng đáng để đi cùng tôi”.
“Ngươi sai rồi. Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ ước có một điều và ta chỉ thực hiện cho anh ta điều ước ấy”, có giọng nói vang lên trách móc.
Người anh ngạc nhiên: “Cậu ấy đã ước điều gì?”.
“Anh ta đã ước rằng những lời cầu nguyện của người được biến thành sự thật!”.
Người anh nghe xong cảm thấy vô cùng xấu hổ, và chiếc thuyền dần dần chìm sâu xuống biển.
Đó chính là bài học cuộc sống. Có những người ra đi không phải vì chiến tranh mà là vì sự ích kỉ của chính bản thân mình.
Two men on on the desert island
A voyaging ship was wrecked during a storm at sea and only two of the men aboard were able to swim to a nearby small, deserted island.
The two survivors, not knowing what else to do, agreed that they had no recourse but to pray to God. However, to find out whose prayer was more powerful, they agreed to divide the territory between them and stay on opposite sides of the island.
The first thing they both prayed for was food. The next morning the first man saw a fruit-bearing tree on his side of the land and was able to eat its fruit. The other man’s parcel of land remained barren.
After a week, the first man was lonely and decided to pray for a wife. The next day, another ship was wrecked, and the only survivor, a woman, swam to his side of the island. On the other side of the island, nothing.
Soon the first man prayed for a house, clothes, and more food. The next day, like magic, all these requests were fulfilled. However, the second man still had nothing.
Finally, the first man prayed for a ship so that he and his wife could leave the island. In the morning he found a ship docked at his side of the island. The first man boarded the ship with his wife and decided to leave the second man on the island. He considered the other man unworthy to receive God’s blessings since none of his prayers had been answered.
As the ship was about to leave, the first man heard a voice from heaven booming, “Why are you leaving your companion on the island?" "My blessings are mine alone since I was the one who prayed for them,” the man answered. “My companions prayers were all unanswered, so he does not deserve anything.”
“You are mistaken!” the voice rebuked him. “He had only one prayer, which I answered. If not for that, you would not have received any of my blessings.”
“Tell me,” the first man asked the voice, “what did he pray for that I now owe him for my success.”
“He prayed that all your prayers be answered.”
For all we know, our blessings are not the fruits of our prayers alone but those of another praying for us.
BÌNH LUẬN